Thánh Kinh - Kinh Thánh 146
Tán Thánh Chúa, ôi linh hồn của ta
Kinh Thánh 146 là một bài ca đẹp để thể hiện lòng tôn kính và niềm tin vào Đức Chúa Trời. Người viết kinh nhận biết về vĩ đại và quyền năng của Đức Chúa Trời trên mọi thứ. Ông ca ngợi lòng trung thành của Đức Chúa Trời đối với những người tin tưởng vào Ngài và lòng thương xót của Ngài đối với những kẻ bị áp bức và nghèo khó. Ông khích lệ linh hồn mình đặt niềm tin hoàn toàn vào Đức Chúa Trời, người duy nhất có thể cung cấp an ninh và sự thỏa mãn chân thật.
1Ha-lê-lu-gia! Hỡi linh hồn ta, hãy ngợi khen Ðức Giê-hô-va!
2Trọn đời sống tôi sẽ ngợi khen Ðức Giê-hô-va; Hễ tôi còn sống chừng nào tôi sẽ hát xướng cho Ðức Chúa Trời tôi chừng nấy.
3Chớ nhờ cậy nơi các vua chúa, Cũng đừng nhờ cậy nơi con loài người, là nơi không có sự tiếp trợ.
4Hơi thở tắt đi, loài người bèn trở về bụi đất mình; Trong chánh ngày đó các mưu mô nó liền mất đi.
5Phước cho người nào có Ðức Chúa Trời của Gia-cốp giúp đỡ mình, Ðể lòng trông cậy nơi Giê-hô-va Ðức Chúa Trời mình!
6Ngài là Ðấng dựng nên trời đất, Biển, và mọi vật ở trong đó; Ngài giữ lòng thành thực đời đời,
7Ðoán xét công bình cho kẻ bị hà hiếp, Và ban bánh cho người đói. Ðức Giê-hô-va giải phóng người bị tù.
8Ðức Giê-hô-va mở mắt cho người đui; Ðức Giê-hô-va sửa ngay lại những kẻ cong khom; Ðức Giê-hô-va yêu mến người công bình;
9Ðức Giê-hô-va bảo hộ khách lạ, Nâng đỡ kẻ mồ côi và người góa bụa; Nhưng Ngài làm cong quẹo con đường kẻ ác,
10Ðức Giê-hô-va sẽ cai trị đời đời; Ớ Si-ôn, Ðức Chúa Trời ngươi làm Vua đến muôn đời! Ha-lê-lu-gia!