Thánh Kinh - Kinh Thánh 137

Một than khóc cho lưu vong

Kinh Thánh 137 thể hiện những cảm xúc buồn bã của người Do Thái bị bắt làm tù binh tại Babylon. Người viết kinh laments được buộc rời khỏi đất nước của mình và nỗi đau không thể thờ phượng tại đền thờ. Kinh kết thúc với lời kêu gào mãnh liệt cầu Chúa trả thù cho nỗi đau của họ.

1Chúng tôi đương ngồi trên mé sông Ba-by-lôn, Bèn nhớ lại Si-ôn, và khóc.

Thánh Kinh - Kinh Thánh 137:1 - Chúng tôi đương ngồi trên mé sông Ba-by-lôn, Bèn nhớ lại Si-ôn, và khóc.
Thánh Kinh - Kinh Thánh 137:1 - Chúng tôi đương ngồi trên mé sông Ba-by-lôn, Bèn nhớ lại Si-ôn, và khóc.

2Chúng tôi treo đờn cầm chúng tôi Trên cây dương liễu của sông ấy.

3Vì ở đó những kẻ bắt chúng tôi làm phu tù, Có biểu chúng tôi hát xướng; Kẻ cướp giựt chúng tôi có đòi chúng tôi hát mừng, mà rằng: Hãy hát cho chúng ta một bài ca của Si-ôn.

4Trên đất ngoại bang, Chúng tôi làm sao hát được bài ca của Ðức Giê-hô-va?

5Hỡi Giê-ru-sa-lem, nếu ta quên ngươi, Nguyện tay hữu ta quên tài năng nó đi!

6Nếu ta không nhớ đến ngươi, Chẳng thích Giê-ru-sa-lem hơn Sự vui vẻ nhất của ta, Nguyện lưỡi ta dính nơi ổ gà!

7Hỡi Ðức Giê-hô-va, xin hãy nhớ lại các con cái Ê-đôm; Trong ngày Giê-ru-sa-lem, Chúng nó nói rằng: Hãy hủy hoại, hãy hủy hoại Cho đến tận nền nó đi!

8Ớ con gái Ba-by-lôn, là kẻ phải bị diệt, Phước cho người báo trả ngươi Tùy theo điều ác ngươi đã làm cho chúng ta!

9Phước cho người bắt con nhỏ ngươi, Ðem chà nát chúng nó nơi hòn đá!