Câu chuyện của Pharaoh

Pharaoh là một danh hiệu được sử dụng bởi các vị vua Ai Cập cổ đại. Từ "Pharaoh" xuất phát từ từ "per-aa" tiếng Ai Cập, có nghĩa là "căn nhà lớn." Pharaoh được coi là vị vua cai trị tất cả Ai Cập và được coi là một linh thần. Ông chịu trách nhiệm về việc quản lý quốc gia, duy trì pháp luật và trật tự, và bảo vệ nhân dân. Pharaohs cai trị Ai Cập hàng nghìn năm, và lịch sử Ai Cập cổ đại được chia thành nhiều triều đại khác nhau dựa trên thời kỳ cai trị của các Pharaoh khác nhau. Một số Pharaoh nổi tiếng bao gồm Tutankhamun, Ramses II, và Cleopatra VII. Trong Kinh Thánh, Pharaoh nổi tiếng nhất là vị vua thời Moi-se và sự Di Dân của người Israel khỏi Ai Cập. Theo sử sách Kinh Thánh, Pharaoh là vị vua Ai Cập khi người Israel sống ở đó như nô lệ. Khi Moi-se đến và yêu cầu Pharaoh thả người Israel, Pharaoh từ chối và thay vào đó tăng gánh nặng nô lệ cho người Israel. Điều này đã dẫn đến một loạt mười lục plagues cuối cùng dẫn đến Pharaoh đồng ý thả người Israel khỏi nô lệ. Các ngày tháng chính xác của Pharaoh và thời kỳ cai trị của họ không được nêu rõ trong Kinh Thánh, nhưng câu chuyện của họ đã trở thành vật nghiên cứu của nhiều học giả lịch sử và tôn giáo. Pharaohs vẫn là chủ đề hấp dẫn đối với các nhà sử học, khảo cổ học và nhà học Kinh Thánh, và sự cai trị của họ trên Ai Cập cổ đại vẫn là một trong những chương lịch sử nổi tiếng và bền vững nhất trong lịch sử thế giới cổ đại.
Ý nghĩa tên
Hoàng đế
Nguồn gốc tên
Ai Cập
Role
Vua Ai Cập
Đề cập đầu tiên
Genesis 12:15
Xuất hiện trong Kinh Thánh
240 đề cập
Trong tiếng Hebrew
פרעה